Biết hàng xóm chung lối nhưng không tìm được người hàng xóm ở cùng ngôi nhà phía sau, đây là khoảng trống đã hạn chế rất nhiều cuộc sống của chị Mai Xiang, 41 tuổi, ngụ tại quận Hải Bát, Hà Nội.
Đã hơn một năm kể từ khi tôi chuyển đến cộng đồng này. Tôi từng sống trong một căn hộ bình dân. Bây giờ con đã lớn, gia đình này cần thêm không gian và tiết kiệm chi phí hơn nên để tiện cho việc sinh hoạt, chúng tôi đã chuyển xuống đất.
Căn nhà này tôi mua từ mảnh đất hơn 4 tỷ đô la Mỹ nằm trong ngõ cụt ở Hà Nội. Trước đây, miền này ban đầu là một tập thể các đại lý phân công nhân viên. Sau khi hệ thống ký túc xá kết thúc, người trung gian bán nhà cho những người đã sống ở đó trước đó. Sau đó, có người ở lại, có người bán nhà chuyển đi nơi khác nhưng nhìn chung dân cư khu vực này rất đông, mọi người đối xử với nhau lịch sự, biết điều. Vào quán vỉa hè, ngồi nhâm nhi ly trà đá và ngắm nhìn bất động sản. Trong lúc trò chuyện với chủ nhà, chúng tôi được biết có một căn nhà ba gian đang bán ở khu tập thể cũ. Chúng tôi đến thăm ông gần mười hai lần, thường trượt qua cửa thay vì bước vào để tìm hiểu xung quanh và hỏi hàng xóm về ngôi nhà. Vợ chồng tôi đã đến phòng địa chính giáo xứ và huyện để tìm hiểu về quy hoạch và pháp lý của căn nhà trước khi chính thức đặt cọc mua nhà. Tôi rất cẩn thận, khi dọn đến mới nhận ra vẫn chưa quen những người hàng xóm sát vách mà khác đường ray. Đây cũng là một điều khiến cuộc sống gia đình tôi nhiều lúc khó xử, thậm chí là đau khổ – vợ con đi học cả ngày, tối về chỉ muốn im lặng, nghỉ ngơi. Nhưng nhà hàng xóm hẻo lánh không làm chúng tôi yên. Họ thường xuyên cãi vã. Nửa đêm, họ vẫn chửi nhau, vợ la hét, chồng chửi bới. Không chỉ các cặp vợ chồng trẻ, mà đôi khi xảy ra tranh chấp giữa các bà già. Đôi khi giữa đêm, những đứa trẻ của gia đình này khóc. Họ thề với nhau rằng họ đã phá vỡ một cái gì đó. Tôi cũng hiểu, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, chuyện nhà ai nấy làm, nhưng chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi. Có nhiều đêm đang ngủ, tôi thức giấc vì đánh nhau, rồi không ngủ được nữa.
Nhưng họ đã cãi nhau không ngừng trong khi chơi nhạc. Họ bật một số bản nhạc rất lớn, nhạc sàn nhảy khắp nơi và bây giờ có một số bài hát trẻ với ca từ lạ, thường không phù hợp với những “bà già” như tôi trên 40 tuổi. Ngoài ra, tôi không muốn hai đứa trẻ của tôi cũng học lời bài hát. Tôi nghĩ rằng ngôi nhà này có lắp loa trên bức tường bên cạnh ngôi nhà.
Sau khi đến nhà, tôi đã yêu cầu họ giảm âm lượng, nhưng gia đình có vẻ không hài lòng. Bà hàng xóm bên cạnh đưa tay ra nói nhỏ với tôi rằng nhà phức tạp lắm, con nó đánh bố mẹ nó nằm viện. Cô biết người ta vứt rác trước cửa nhà lúc nửa đêm nên cô không dám làm gì. Thành thật mà nói, tôi có một chút do dự, tôi không có gì để nói.
Nhà tôi có ba tầng và ngôi nhà này có bốn tầng. Thật ngu ngốc, thật dễ dàng ném rác hoặc đổ nước lên mái nhà của tôi từ tầng trên. À, không xa, trước Tết cãi nhau, họ ném đồ lên mái tôn và ô kính làm khô quần áo của tôi.
Tôi đã sống trong ngôi nhà này hơn một năm, và tôi rất mệt mỏi với tiếng ồn ào phát ra từ nhà hàng xóm sau lưng. Chồng tôi dự định sang hè sẽ sửa lại nhà, xây tường, lắp kính để ngăn tiếng động lạ. Tôi muốn biết tác dụng cách âm có phải là âm thanh nổi khi âm thanh bên kia quá lớn hoặc chuyển sang nơi khác không.
Mai Hương
Chia sẻ những thắc mắc và kinh nghiệm mua và tiêu dùng nhà tại đây.