Bài viết dưới đây là chị Thanh Nhã 40 tuổi ở Biên Hòa, Đồng Nai, chia sẻ kinh nghiệm quý báu về cách tiêu tiền của vợ chồng, không thắc mắc lẫn nhau và chia sẻ với nhau những vấn đề tài chính.
Vợ chồng tôi gần 30 tuổi, nghề nghiệp ổn định nên cưới. Tôi có các khóa học tiếng Anh tại nhà, còn chồng tôi là giám đốc của một công ty lớn. Vì có chút tích lũy nên chúng tôi góp tiền mua nhà ngay sau đám cưới.
Sau khi độc lập, sau khi cả hai cùng nhau trả nợ nhà, tôi không yêu cầu chồng trả lương. Chồng tôi là người hiền lành, từ việc sắm sửa đồ đạc đến mua đồ cho con, anh ấy đều đóng góp tích cực cho gia đình. Dần dần, sau một vài năm, không cần bàn bạc rõ ràng, mỗi người chúng ta đều gánh một khoản nhất định: Tôi chịu trách nhiệm về tiền ăn, tiền điện nước, bạn trả học phí, việc nhà, thời gian đi chơi … quà cáp, tiền vay, mua sắm cá nhân, mọi Cá nhân tự lo cho bản thân —— Ảnh minh họa: Hứng thú —— Trong bảy năm đầu của cuộc hôn nhân, mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp. Tôi thậm chí không phải lo lắng về tiền bạc của chồng tôi, tôi cũng không phải lo lắng. Khi tôi bỏ lỡ điều gì đó một mình, anh ấy nhẹ nhàng nói. Cũng có vài lần, dù không đòi hỏi gì chồng cũng chủ động đưa cho.
Tôi lo tiền của gia đình để chăm sóc da, mua váy, tiết kiệm và đôi khi mua đồ gia dụng cho bố mẹ … Chồng tôi rất thích máy bay không người lái. Miễn là tôi không bận tâm, tôi có thể tiêu tiền miễn là nó vẫn còn Chỉ lo trách nhiệm gia đình.

Một số người bạn khi biết chuyện chi tiêu của gia đình tôi cũng khuyên họ nên ép chồng trả một số tiền nhất định để tránh rủi ro, vì đàn ông dễ bị quỵt tiền. Sinh hư. Tôi không nghĩ vậy, vì tôi tin tưởng chồng, vì anh là người đàn ông tốt, không thích nhậu nhẹt, trai gái.
Nhưng cuộc đời thật bất ngờ. Cách đây đúng 2 năm, khi một nhóm người tranh nhau đòi nợ, cả gia đình tôi rơi vào cảnh hỗn loạn. Lúc đó, chồng tôi không có ở nhà. Họ nói rằng anh ta bị nợ 500 triệu đô la vì anh ta thậm chí không nghe cuộc gọi của mình vì thời hạn cho sự mất tích của anh ta. Tôi rất sốc, tôi không biết nói gì, tôi ngạc nhiên khi biết họ chỉ có thể về nhà nếu mẹ chồng tôi đe dọa sau một thời gian thương lượng.
— Sau khi tan vỡ gia đình, 6 tháng trước chồng tôi tình cờ chơi cá độ bóng đá, vay mượn của nhiều người quen rồi thành ra hao mòn. Đối mặt với khoản tiền lãi mà mẹ anh không thể trả, anh đã bỏ trốn và từ chức trong vài tuần. Sau đó mẹ chồng tôi nói với tôi rằng thời sinh viên anh ấy phải trả hết nợ cờ bạc. Tuy nhiên, sau cơ hội này, anh ấy hoàn toàn bỏ đi nhiều hơn bằng cách này hay cách khác. Mười năm sau, ai đó đã huấn luyện anh ta chơi trò chơi này.
Sau đó gia đình tôi lo cho anh ấy và phải bàn bạc cách trả nợ. Khi tôi phát hiện ra rằng tổng số nợ của chồng tôi là gần 2 tỷ đô la Mỹ chứ không chỉ 500 triệu đô la Mỹ, tôi lại rơi xuống vực. Xin lỗi, anh vui lòng trả tiền và anh sẽ trả lại trong thời gian sớm nhất.
Tôi đau đớn nhận ra bấy lâu nay chồng tôi luôn cho rằng tôi kiếm được nhiều tiền, nhưng thực ra chúng tôi là hai người. Người lạ đang ngồi trên con tàu chìm. Tôi không thấy anh ta là người lạ rủ rê chồng tôi đi nên tôi phải rút tiền tiết kiệm và vay thêm tiền để trả nợ cho anh ta. Khi mọi người đến nhà và la mắng, tôi không thể đứng đó mỗi ngày. Mẹ chồng tôi hỗ trợ một phần và vận động một số anh chị em. Nhưng rõ ràng tôi cũng phải cùng chồng vay nợ này nọ.
Sau đó, tôi ra tối hậu thư cho chồng, nói rằng nếu nợ nần chồng chất hoặc anh ta đánh cược nữa thì tôi sẽ ly hôn anh ta ngay lập tức. Chồng tôi đã hứa nhưng niềm tin vào bản thân tôi thực sự giảm sút. Gia đình tôi phải mất hơn một năm mới ổn định cuộc sống.
Trong hai năm, chồng tôi dường như không quan tâm đến cờ bạc nữa. Nhưng, như nhiều người đã nói, rất khó để thoát khỏi những trở ngại cũ. Tôi biết anh là một người đàn ông tốt, yêu thương vợ con nhưng tôi không dám chắc trước những cám dỗ trong cuộc sống. Có lẽ nếu trước đây tôi “quản” chồng kỹ hơn, nắm rõ chi tiêu, giảm thu nhập hàng tháng của anh ấy… Thì chồng tôi đã không vướng vào trò thắng thua như nợ nần. Sự tích lũy này. .—— Giờ gia đình tôi không còn tiền để tiêu nữa vì phải phát hành trái phiếu để trả món nợ cũ của chồng. Tôi vẫn còn một số tiền tiết kiệm, nhưng tôi quyết định giữ số tiền tiết kiệm này để lo cho tai nạn của đứa trẻ.
Theo HCM, cố vấn tài chính cá nhân của gia đình Bội Lệ, ai cũng phải tiêu tiền. TCung cấp cho các cặp vợ chồng tâm lý thoải mái, nhưng chỉ dành cho các cặp vợ chồng có tinh thần trách nhiệm và hiểu biết cơ bản về quản lý tài chính. Nói cách khác, họ luôn hỗ trợ gia đình và ít nhất biết tiết kiệm, đầu tư vào đâu và nên mang đi những gì. Ngoài ra, để tránh rủi ro cho gia đình, dù hai người độc lập nhưng phải luôn công khai các quyết định thu chi, tài chính của nhau.
Các chuyên gia ở các nước phát triển đã được học các khái niệm tài chính từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường nên họ rất thành thạo trong việc quản lý tài chính và độc lập về tài chính sau khi kết hôn. Ở nước ta, nhiều người chưa lập gia đình chưa bao giờ tự trang trải chi phí, không hiểu các khái niệm về tiết kiệm, lập ngân sách, v.v. Vì vậy, nếu mỗi người vợ tiêu tiền sẽ là nguy cơ lớn cho kinh tế gia đình, nhất là khi một người tiêu tiền. Một số người trong số họ đã rơi vào các tệ nạn xã hội.
Ông Bội Lê cho rằng, các cặp vợ chồng vẫn có thể độc lập về tài chính, nhưng sau khi sử dụng phương pháp 6 nồi để lập kế hoạch gia đình, họ phải tôn trọng nguyên tắc chi tiêu trong ngân sách: 55% thu cho nhu cầu thiết yếu và 10% cho giáo dục. 10% để giải trí, 10% để tự do tài chính, 10% để tiết kiệm dài hạn và 5% để giúp đỡ người khác. Mỗi gia đình có thể điều chỉnh tỷ lệ của 6 loại chậu này tùy theo nhu cầu và thu nhập của mình.
Ghi Bảo Ngọc