
Chị Hồng Chi (Cầu Giấy, Hà Nội) có công việc tốt, lương ổn định và tăng trưởng, dành hết thu nhập cho gia đình nên tạo điều kiện cho chồng tập trung vốn liếng kiếm tiền. kinh doanh. Cô cho rằng đó là sai lầm khiến chồng không dựa dẫm vào vợ để nhận ra trách nhiệm tài chính của gia đình, dẫn đến hậu quả nghiêm trọng hơn. Bài viết dưới đây là một phần quá trình của anh:
Tôi 36 tuổi, đã kết hôn được 9 năm và có hai con. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi làm việc trong một công ty công nghệ với mức lương ổn định. Chồng tôi là người hiền lành, giỏi chuyên môn nhưng không giỏi tính toán. Khi chúng tôi kết hôn, anh ấy rời công ty nơi anh ấy làm việc và mở một nhà máy cùng với một vài người bạn thân nhất, tham gia sản xuất và buôn bán nhựa. Thiếu vốn, ít kinh nghiệm và sự tôn trọng, công việc kinh doanh của chồng tôi không tốt lắm. Anh ấy nói rằng tôi đang giúp anh ấy trang trải chi phí gia đình để anh ấy tập trung vào công việc kinh doanh, sau này anh ấy sẽ lo một số việc lớn như mua nhà, mua xe. Tôi đồng ý, tôi đồng ý.
Kể từ đó, tất cả các chi phí cho gia đình, tiền ăn, tiền thuê nhà, chăm sóc hai con, quà cáp cho bố mẹ và bà ngoại đều do tôi bỏ ra. Lương của tôi cứ tăng đều đặn, từ 3 triệu ban đầu lên 4 triệu, rồi tăng dần lên 10 triệu mỗi tháng … Nhưng chi phí cũng ngày càng tăng. Chồng tôi đi làm cả ngày lẫn đêm, nhưng vẫn không có tiền cho vợ. Mỗi lần tôi hỏi, anh ấy đều lặp lại “em còn lo lắng bao nhiêu”.
Hình minh họa: Hive hàng ngày. Số lượng công ty nước ngoài vượt quá một tỷ. Nếu bạn thực hiện tốt câu lệnh này thì công việc sẽ diễn ra bình thường, không tốn nhiều công sức mà thu nhập sẽ cao. Tôi cũng mừng lắm, nhưng ngược lại, khi chồng tôi hỏi vay mấy chục triệu đồng để mua nguyên liệu, tôi lo lắng vì đơn hàng của anh bị đình trệ. Tôi chưa bao giờ vay tiền của ai, cuối cùng vì tôi tin rằng chồng tôi đã hứa sẽ hoàn trả tiền trong vòng một tháng, đó là một phần công sức của anh ấy, và hợp đồng này có rất nhiều rắc rối. “Nếu như cô mong đợi, tôi đã vay cô dì chú bác 50 triệu.” -Tuy nhiên, mọi thứ còn xa so với kế hoạch. Chồng tôi bị phạt vì không hoàn thành công việc kinh doanh đúng hạn, một số hàng hóa bị trả lại do không đạt yêu cầu. Thông thường, các lỗ nặng. Từ đó, tôi cũng phát hiện ra hàng loạt vấn đề trong công việc làm ăn của chồng. Anh ta mang tiếng là giám đốc công ty, nhưng không có thực quyền. Các khoản thu chi cũng không rõ ràng nên ban quản trị không đồng ý. Công việc kinh doanh không ổn định, nhưng công ty anh sẵn sàng vay vốn mua thêm máy mới nên tình hình càng thêm trầm trọng.
Tôi vẫn phải lo lắng cho gia đình và một mình trả nợ. Chồng vì đã năm lần bảy lượt hứa sẽ đưa tiền nhưng rồi cũng biến mất. Sau đó, tôi lại trở nên ngu ngốc hai lần, vay mượn tiền bạn bè để giúp chồng, rồi tự mình giải quyết hậu quả. Một lần khác, chồng tôi mời bạn vào nhà ăn cơm, sau bữa ăn, một người khác lấy ra một tờ giấy, nội dung là họ cho vợ chồng tôi vay 100 triệu đồng để khôi phục làm ăn. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng lo chồng mất mặt nên tôi cũng ký tiếp hợp đồng.
Đầu năm 2013, khi liên tục nhận được tiền đòi nợ từ đối tác làm ăn của chồng, tôi cảm thấy rất hoảng sợ. Anh ta tắt máy và biến mất một tuần. Khi tôi đến công việc kinh doanh của chồng, tôi hoàn toàn hỗn loạn và mọi người đang sử dụng máy móc để trả nợ.
Một tuần sau, chồng tôi khôi phục lại vóc dáng, lúc này tôi mới hiểu ra mọi chuyện: công ty phá sản, khoản nợ anh phải gánh hơn 3 tỷ đồng, trong đó có nhiều khoản vay lãi hàng ngày. Tôi rụng rời chân tay. Sang năm thứ hai, chồng tôi hầu như không dính dáng gì đến chuyện làm ăn, sợ bỏ trốn thì đòi nợ, khi về nhà người ta đòi giảm lãi. Dần dần, tiền vay mượn được che đậy khắp nơi, số lượng các cuộc gọi đe dọa chủ nợ của chồng tôi giảm đi, nhưng tôi phải đứng ra trả 100 triệu đô la cho người cho vay mà tôi đã ký và một số khoản vay khác của chồng. – Vì vậy, sau 10 năm đi làm, tôi không tích cóp được một xu nào, tôi vẫn ở nhà thuê, đủ lo cho các con. Ở trường công, tôi không bao giờ phụ bố mẹ. Trong thời gian này, các đồng nghiệp của tôi đã mua nhà, xe hơi, cho con tôi học ở một trường tư thục tốt, họ đến thăm vài lần trong năm. . . Chồng tôi giờ đi làm xa, một mình gánh nợ. . M .
Hiện tại, với mức lương hàng tháng gần 15 triệu đô la Mỹ, tôi đang cố gắng chi tiêu 9 triệu đô la Mỹ vào quỹ nhỏ gọn, bao gồm tiền thuê nhà 2 triệu đô la Mỹ, học phí cho hai đứa con là 2 triệu đô la Mỹ và 5 triệu còn lại. Đô la Mỹ dùng cho điện, nước, khí đốt tự nhiên, thực phẩm cho cha mẹ và con cái là 6 triệu. Ngoài tiền thưởng, mỗi năm tôi cũng tiết kiệm được gần 100 triệu đồng.Ngốc quá, bỏ hẳn cái thói xúi quẩy của chồng. Tôi đã trả tất cả các chi phí mà tôi đã vay từ anh ta, dường như là hỗ trợ tài chính, nhưng hiệu quả lại ngược lại. Có thể nếu tôi quyết tâm hơn để yêu cầu chồng chia sẻ gánh nặng tài chính thay vì đi vay tiền, chồng tôi sẽ chịu trách nhiệm lớn hơn về tài chính của gia đình thay vì mải mê làm việc. Kinh doanh kém hiệu quả. Đồng thời, tôi sẽ chủ động hơn về tài chính, giờ đây, tôi sẽ không còn mất thời gian nghĩ cách chi tiêu, tiết kiệm nữa mà sẽ dành nhiều thời gian hơn cho việc chăm sóc con cái.
Gia đình Lê (TP. Hồ Chí Minh), chuyên viên hoạch định tài chính cá nhân của anh Bội cho biết, anh đã chứng kiến rất nhiều tấm gương vợ chồng làm ăn khó khăn khiến cả gia đình phải lao đao vì người khác. Họ chỉ dựa vào tài chính hoặc đầu tư tất cả thu nhập của mình vào vốn để trả nợ cho vợ hoặc chồng. Để tránh rủi ro này, các chuyên gia cho rằng, các gia đình trẻ nên phân biệt rõ giữa nguồn tài chính gia đình và nguồn vốn đầu tư vào doanh nghiệp. Dù tình huống như thế nào cũng cần bố trí quỹ khẩn cấp, bảo hiểm rủi ro để đảm bảo tính mạng cho con cái, nếu cha mẹ không vui thì công việc làm ăn không suôn sẻ.
Vợ chồng thì phải có, nhưng cũng phải có độ tự lập nhất định, để không rơi vào tình trạng kéo ngã cả gia đình. Tất nhiên, vì tình cảm vợ chồng đặc biệt nên cách làm cũng phải khéo léo để vợ / chồng không cảm thấy không được tin tưởng, dễ xảy ra mâu thuẫn. -Bao Ngọc ghi