Dưới đây là chị Hoài Thu 34 tuổi (tên tác giả đã được thay đổi), sống tại một tòa nhà trên đường Bến Vân Đồn, Quận 4, TP.HCM. Sau khi đi công tác nước ngoài về, tôi làm việc cho một công ty nước ngoài, còn chồng tôi làm các dự án phi chính phủ. Lương của chúng tôi được trả bằng ngoại tệ, sau khi trừ các khoản thuế, chúng tôi vẫn có thể mang về khoảng 60-65 triệu. Sau khi sống trong căn hộ cho thuê xấp xỉ 7-8 triệu / tháng trong hai năm, chúng tôi bắt đầu tìm mua nhà vào năm 2010.
Do công việc bận rộn nên không có thời gian giải quyết các công trình nhà mình đã chỉ định và chỉ mua nhà mới có thể ở được. Lúc đó, hai vợ chồng chỉ có gần 1,5 tỷ đô la Mỹ, nhưng được bố mẹ cho vay nên anh chị đã mạnh dạn mua căn nhà một và hai tầng rộng 50m2 ở quận Tân Bình. 2,7 tỷ đô la Mỹ. Mỗi tháng chúng tôi tiết kiệm được 30 triệu, đến cuối năm 2013 sẽ trả hết nợ.
Tuy nhiên, do nhiều nguyên nhân, một thời gian chúng ta không còn thích ngôi nhà của mình nữa: 1. Nhà bán nên mọi người sẽ không để ý tường nhà bị nứt. 2. Hành trình của tôi hơi xa. Khi chúng tôi mua nhà, cơ sở kinh doanh của tôi vẫn ở quận Tân Bình, sau đó chuyển đến quận Nade, vì vậy tôi phải đi làm xa gần 10 cây số trong hơn một tiếng đồng hồ, thường xuyên tắc đường và rất mệt mỏi. 3. Có rất nhiều ngôi nhà trên mặt đất, chuột và gián. 4. Nhà trong ngõ, chạy xe phải đi bộ gần 100m, ngày nắng cũng được, nhưng ngày mưa thì hơi chán nản nên đầu năm 2014, vợ chồng tôi thuê một căn nhà 90m2. Căn hộ cao cấp dành cho chị nằm trên đường Nguyễn Hữu Thọ, quận 7, gần nhà chị gái để hai chị em đỡ đần nhau. Chỉ mất 5 km để đến nơi làm việc. Chúng tôi cho thuê 13 triệu mỗi tháng, còn căn nhà là 7 triệu. Sáu tháng sau, cảm thấy ổn, chúng tôi quyết định đặt mua một căn hộ rộng 110m2 tại đây với giá 4,4 tỷ USD. Có lẽ sự thật là hầu hết bạn bè của chúng ta đều sở hữu những ngôi nhà cao hoặc sống trong những căn hộ đắt tiền, điều này thực sự ảnh hưởng nghiêm trọng đến quyết định mua hàng của chúng ta.
Lúc này vợ chồng tôi dư khoảng 500 triệu tệ, bán căn nhà 3 tỷ ở Tân Bình vẫn phải vay 900 triệu. Kiến thức đi vay là 500 triệu, trong vòng 3 năm chúng tôi phải vay ngân hàng 400 triệu. Đầu năm 2015, chúng tôi có nhà ở.
Sống trong căn hộ cao cấp thường đắt hơn nhiều so với bên ngoài, đặc biệt là khi chúng tôi có thêm con vào cuối năm 2014. Chúng tôi đã tốn một tháng tiền điện nước, phí dịch vụ và hơn 3 triệu tiền gửi xe máy: bao gồm nước 11.000đ / m3, điện gia dụng, phí dịch vụ 16.000đ / m2, xe máy 160.000đ / tháng. – Khu vực này không có chợ và không có cửa hàng tạp hóa, và việc bán hàng thường được thực hiện ở các siêu thị gần đó. Đi siêu thị thường đắt hơn dự kiến vì thường thuận tiện để mua nhiều đồ hơn. Nếu gia đình nào lỡ đóng gói chai nước mắm, bông tai mà không kịp mua sẽ rất bất tiện.
Công việc rất bận rộn, chúng tôi không thể dọn dẹp nhà cửa thường xuyên, phải thuê người giúp việc. kịp thời. Tôi chỉ thuê 4 tiếng một ngày, và tôi phải trả 5 triệu mỗi tháng. Ở chung cư cao cấp, mỗi người trả cho một người giúp việc cao hơn bình thường nên tôi cũng phải trả hoa hồng cao.
Ngoại trừ khuôn viên chung cư, không có trường công lập, chỉ có trường tư thục. Mong con gái sinh năm 2008 đi học gần trường (có thể đi bộ đến trường) nên chúng tôi cho cháu học trường này, mặc dù tôi thấy chất lượng giáo dục không hơn trường công. Cơ sở vật chất và ăn uống thì yên tâm. Trung bình mỗi tháng tiền ăn học của bé khoảng 10 triệu. Đứa thứ hai học mẫu giáo phải gửi ở nơi xa, mỗi tháng cũng mất khoảng 5-6 triệu.
Tổng chi phí nhà ở, học phí cho con cái, gia đình tôi mất khoảng 25 triệu đô la Mỹ mỗi tháng và 35 triệu đô la Mỹ để trả nợ. Cuối năm, hàng tháng chúng em phải trả ngân hàng khoảng 14 triệu và trích ngân hàng 10 triệu để đóng học kiến thức. Đột nhiên, chúng tôi chỉ có 10 triệu tệ cho tiền ăn uống, xăng xe, điện thoại và ngoại giao của hai vợ chồng. Mang tiếng là thu nhập cao nhưng hai vợ chồng sống đạm bạc. Chúng tôi luôn lái chiếc xe cũ mua từ khi mới đi làm, hạn chế giao tiếp với bạn bè để tiết kiệm tiền, thậm chí không đi lại với công ty để thu tiền. Chồng tôi nhận thêm sách dịch để tăng thu nhập.
Khi con tôi bị ốm, tôi phải lấy một số tiền tạm thời để trang trải chi phí kiến thức để trả viện phí cho con. Bạn thử nghĩ xem, có vẻ như tôi đã thực sự đầu tư rất nhiều vào ngôi nhà khi nó không cần thiết. Là một gia đình, chúng tôi không sử dụng các tiện nghi này thường xuyênCăn bệnh ung thư của tôi giống như đi bơi hoặc đi bộ trong công viên vì tôi phải kiếm tiền trả nợ.
Vào tháng 5 năm ngoái, tôi cảm thấy hơi lãng phí khi ở căn hộ ở quận 7. Vợ chồng tôi đã bán căn nhà. , Nhận được 4,7 tỷ đô la Mỹ. Chúng tôi mua một căn hộ rộng 100m2 ở Bến Vân Đồn, quận 4 được gần 5 năm với giá 3 tỷ USD. Đi làm từ đó, phí dịch vụ rẻ hơn, nhà trẻ trong khuôn viên chung cư, ô tô đỗ cửa, vào nhà không lo gián… Chúng tôi đã trả hết nợ và mua cả 5 người với giá hơn 500 triệu euro. Ô tô chỗ ngồi vẫn có thể tiết kiệm 500 triệu euro. Vì tiết kiệm được thêm lãi nên cuộc sống của chúng tôi thoải mái hơn, thu nhập tăng lên. Tiếc rằng, nếu biết lượng sức mình ngay từ đầu, có lẽ bây giờ chúng tôi đã tích lũy được nhiều, có thể dư dả để mua một mảnh đất dư giả.
Hoài Thu
Chia sẻ ở đây để chia sẻ những thắc mắc và kinh nghiệm mua sắm của bạn (và thông tin liên hệ của bạn). Thông tin cá nhân của độc giả sẽ được bảo mật.