Nghệ sĩ 32 tuổi Bùi Thu Ly cho biết: “Đi nghỉ tôi sợ quá phải bắt tay hai lần làm gà trong khách sạn, quán xá.” Trong một công ty của Nhật Bản ở TP.HCM, tôi chia sẻ quá khứ. Không có nhiều thời gian rảnh rỗi vì tôi phải tiếp tục túc trực hoặc đang mang thai, nuôi con nhỏ. Ba năm trở lại đây, khi tôi chuyển đến một công ty điện tử của Nhật và trải qua một kỳ nghỉ đầy ắp những ngày nghỉ, tôi cũng theo dõi bạn bè check in check out rất lung tung. . -Tuy nhiên, sau hai chuyến đi nghỉ lễ, tôi quyết định chỉ có thể ở nhà trong những ngày nghỉ ngắn hoặc dài ngày như Tết Nguyên đán, nếu đi xa thì đây là nơi duy nhất tôi có thể về quê. -Em còn nhớ đợt nghỉ lễ 30/4/2016, em được nghỉ 4 ngày. Ban đầu, tôi định không đi đâu, chỉ ở nhà nghỉ ngơi khi vừa hoàn thành xong một dự án rất mệt mỏi. Lúc đó, cô bé và ông bà ngoại của chúng tôi đang ở trong nước. Còn chuyện cặp bồ này nọ, bị chồng dụ đi Vũng Tàu rồi chơi xấu nên đổi ý. 3h ngày 30/4, hai vợ chồng chạy xe ôm xuống Vũng Tàu. Cứ tưởng mọi người sẽ về nhà vào buổi sáng, nhưng buổi chiều, đường vẫn rất đông và chúng tôi gặp khó khăn. Chiếc xe máy nhích từng chút một. Thông thường chúng tôi mất hơn 2 giờ để từ nhà đến Vũng Tàu, nhưng lần này phải mất 4 giờ. Chưa kể đoạn đường tắc nghẽn, chúng tôi còn va chạm 2 lần với các xe khác trên đường. Người này không bị thương, nhưng chiếc xe tôi mới mua bị trầy xước một phần sơn và vỡ đèn hậu (cuối lễ phải sửa lại, mất cả nghìn đồng). Không tìm được chỗ ở. Khách sạn 2-3 sao đã kín chỗ, chúng tôi không dám mơ khách sạn 4-5 sao, nhà nghỉ bình dân thậm chí phải cạnh tranh. Cuối cùng, vợ chồng tôi phải thuê được một phòng trọ tốt với giá 1,5 triệu đồng / đêm nhưng ngày thường chỉ 200.000 đồng. Nhà vệ sinh không thể tốt hơn, cống thoát nước bồn rửa mặt đã bị thủng, muốn dùng nước ở đây thì phải có xô hứng nước. Tuy nhiên, chúng tôi còn may mắn hơn khi nhiều người đến sau không thuê được nhà.
Tiếng là ngoài biển, nhưng hải sản đắt hơn ở thị trấn. Hai vợ chồng ra bãi biển ngồi gọi 2 lạng mực nướng, 2 con ghẹ hấp, 2 lon bia hết 1 triệu đồng. Để ăn cơm hoặc mì, bạn phải đợi nửa tiếng mới được phục vụ. Sợ quá, chiều 1/5, hai vợ chồng tức tốc về Sài Gòn.
Điều chúng tôi rút ra được từ kinh nghiệm ở Vũng Tàu là thiếu chuẩn bị và làm việc quá vất vả, chúng tôi dự định đi đến Cape Town để tránh Pan vào ngày 30 tháng 4 năm nay, sau đó chàng trai đã đi biển ở Barea-Vũng Tàu nửa tháng trước. Tôi vào một số trang web đặt phòng khách sạn để so sánh giá cả, xem ảnh, đánh giá và đặt một phòng 3 người tại một khách sạn 2 sao trên đường Huỳnh Thúc Kháng, Phan Thiết với giá 800.000 VND một đêm. . Trên trang web của khách sạn cũng vậy, ngày thường chỉ 350.000 đồng một phòng. Tuy nhiên, nếu tôi không vội, tôi sẽ không có phòng.
Nhìn những bức ảnh trên mạng rất lung linh, chúng ta đều biết rằng gần đó thường không có điện. . Chủ khách sạn đã sử dụng một máy phát điện, nhưng nó đã được tắt và bật lại. Đêm đó, con tôi không ngủ được vì nhiệt độ quá cao, hơn con tôi 12 tiếng. Trên thực tế, các khách sạn trực tuyến khuyên bạn nên đi bộ tới bãi biển trong 5 phút, nhưng đây là đường tắt, bạn phải băng qua khu đất hoang, và người ta đang xây nhà. -Sau một ngày ở thành phố Phan Thiết, chúng tôi di chuyển đến Raj. Thực ra mình cũng muốn đặt ở đây nhưng không tìm được phòng rẻ nên đặt phòng ở Pingzhou, Bariontou, cách Raj vài chục km. Bọn mình vừa ăn trưa vừa đi tắm ở La Gi. Khi vào bãi gửi xe, tôi rất mệt vì xe quá đông. Trên bãi biển, dòng người chen chúc nhau chật cứng một góc. Bãi biển lộn xộn, người ta ra vào vứt rác, cái gì cũng đắt. Tôi đặt mua 1 kg ghẹ giá 400.000 đồng, không hề rẻ. Chủ nhân đề cập đến nó. Giá thịt nướng đắt gấp đôi Sài Gòn, nói thật là mình không ăn được vì chế biến không ngon. Tắm trong nhà tắm có cửa nhựa cáu bẩn giá 20.000 đồng một người, rêu mọc nhiều mảng tường.
Ở Pingzhou Resort, phòng tạm được nhưng lối vào nhà nghỉ thì kinh khủng. Nó giống như một ốc đảo trong đất nông nghiệp công nghiệp. Đường trải nhựa, nhưng không có nhựa, chỉ có cây cối hai bên, không có nhà, không có điện. Vì đã lỡ thanh toán nên chúng tôi phải ở lại. Có đêm nhà tôi không dám ra khỏi phòng vì lo lắng. May mắn thay, không khí ở đây không tệ. Nói chung, chúng tôiTôi đã có một kỳ nghỉ thất bại, điều đó còn bực bội hơn là giải trí. Chồng tôi thuê một chiếc xe hơi, và tiền thuê ngày lễ của anh ấy gấp đôi ngày thường. Lúc về chúng tôi không bị kẹt xe nhưng kẹt trên cao tốc Dầu Giây Long Thành và quốc lộ 1 đi Phan Thiết. Lịch du lịch vào các ngày lễ. Tôi không nghĩ việc mất nhiều tiền hơn bình thường và bị xử tử là điều đáng làm. Chồng tôi là người mê thể thao, không thể nghỉ lễ ở nhà, nhưng hôm nay anh chỉ dám rủ vợ con đi ăn nhà hàng bít tết ở Sài Gòn để đón lễ Quốc khánh. Tụi mình thấy giá quán này không tăng so với bình thường nên đặt bàn, mong được phục vụ quý khách.
Sưu tầm
Chia sẻ kinh nghiệm quản lý tài chính, mua bán bất động sản và tiêu dùng của bạn tại đây